Mẹ ơi!
Lời nào tả xiết nỗi đau
lời nào tiễn mẹ lời nào khóc con.
Bao năm có mẹ có con,
giờ đây đôi ngã kẻ còn người xa.
Mẹ về cùng Chúa cùng Cha,
hai con vắng mẹ xót xa vô vàn.
Mẹ đi rồi nắng vàng trước ngõ,
biết cùng ai bày tỏ buồn vui.
Thềm xưa nhớ bóng nhớ người,
nhớ đôi mắt mẹ ngậm ngùi mong con.
Mẹ đi rồi phòng không quạnh quẽ,
vắng lời kinh tiếng mẹ nhỏ to.
Chuỗi Mân côi, hạt bơ vơ,
nhớ bàn tay ấm lặng chờ canh thâu.
Chiếc võng buồn hắt hiu thương tiếc,
tiếng đong đưa ai biết đưa ai.
Bao năm trĩu nặng u hoài,
chờ con đưa võng đếm dài thời gian.
Vắng bóng mẹ chim ngàn xa tổ
mỏi cánh bay biết trở về đâu.
Xa rồi ánh mắt nhiệm mầu
sáng soi con giữa bể dâu cuộc đời.
Từ tiếng khóc đầu nôi thơ dại
đến bây giờ tóc trải màu sương.
Đời hai con – suối hồng ân,
nhờ công đức mẹ vô biên vô bờ.
Kiếp nhân sinh sống nhờ thác gửi.
Mẹ dạy con giữ lấy lòng nhân.
Trần gian hư ảo phù vân.
Tin yêu là đạo, chữ tâm là đường.
Mẹ dạy con không bằng roi vọt.
Mẹ dạy con bằng giọt lệ rơi.
Giòng châu thấm ướt một đời,
Bạc đầu vẫn nhớ những lời mẹ khuyên.
Mẹ là ánh sao đêm chiếu sáng,
sáng trong con một tấm lòng son.
Góa chồng từ thuở trăng tròn,
chữ trung, chữ hiếu vẹn toàn cả hai.
Mẹ dạy con đường ngay lẽ phải,
sáng tấm gương nhân ái yêu thương.
Bàn tay mấy nếp mấy đường,
đếm công đức mẹ sao lường cho cân.
Mẹ là ánh dương tràn ý chí,
tuổi đôi mươi tay bế tay bồng.
Trên vai hai gánh nợ trần
Mẹ chồng, con dại một mình lo toan.
Bàn tay mẹ in hằn mưa nắng,
màu thời gian thay phấn thay son.
Thân côi một nắng hai sương
đồng sâu, đồng cạn đếm từng hạt cơm.
Vào miền Nam tha phương đất lạ,
bỏ quê cha bỏ cả nửa đời.
Thân cò lặn lội ngược xuôi,
hy sinh đời mẹ đổi đời hai con.
Cuộc đời mẹ dấu son tâm huyết!
Đổi mệnh trời dốc hết tim gan.
Học văn hóa, nhập hội đoàn,
cứu nhân độ thế Tin Mừng rắc gieo.
Tháng năm dài ốm đau bệnh hoạn
vẫn can trường giữ trọn niềm tin.
Âm thầm chuỗi hạt lời kinh,
âm thầm chiến đấu với tà thần quỉ ma.
Mẹ là đóa hoa nhiều hương sắc,
hạt giống trời gieo rắc cho đời.
Ngọc Hương đẹp mãi tên nguời,
một vầng sao sáng soi đời cháu con.
Một lạy nầy tạ ơn tình mẹ!
Một kiếp người không dễ đền xong.
Dù cho sông cạn đá mòn,
tấm lòng của mẹ vẫn còn sắt son.
Giờ tiễn biệt đôi dòng châu lệ,
một lạy nầy xin mẹ thứ tha.
Bao năm con biền biệt quê nhà,
năm cùng tháng tận để mẹ già đơn côi.
Một lạy nầy xin người an nghỉ
chuyện trần gian xin để lại đây.
Phận người một kiếp phôi phai!
nuớc Trời xin hẹn một mai gặp người.
Mẹ ơi, vĩnh biệt mẹ ơi,
hai con ở lại xin người chở che . . .
hai con ở lại xin người chở che . . .
Nguyễn Sông Lam